Phân tích lý do 11 – Luật MiCA Châu Âu ra đời:
” Luật mica châu âu:Các phần phân đoạn của một tài sản kỹ thuật số độc nhất và không thể thay thế không được coi là độc nhất và không thể thay thế. Việc phát hành tài sản kỹ thuật số dưới dạng token không thể thay thế trong một bộ sưu tập rộng lớn hoặc loạt token nên được coi là dấu hiệu cho tính thay thế được của chúng. Việc gán một mã định danh duy nhất cho một tài sản kỹ thuật số không đủ để tự nó phân loại tài sản đó là độc nhất và không thể thay thế. Để một tài sản kỹ thuật số được coi là độc nhất và không thể thay thế, các tài sản hoặc quyền được đại diện cũng phải là độc nhất và không thể thay thế. Việc loại trừ các tài sản kỹ thuật số độc nhất và không thể thay thế khỏi phạm vi điều chỉnh của Quy định này không ảnh hưởng đến việc xem xét các tài sản kỹ thuật số này như các công cụ tài chính. Quy định này cũng áp dụng đối với các tài sản kỹ thuật số có vẻ là độc nhất và không thể thay thế, nhưng trên thực tế hoặc theo cách sử dụng, các đặc điểm của chúng khiến chúng trở nên thay thế được hoặc không độc nhất. Trong việc đánh giá và phân loại tài sản kỹ thuật số, các cơ quan có thẩm quyền cần áp dụng phương pháp ưu tiên thực chất hơn hình thức, trong đó các đặc điểm của tài sản kỹ thuật số được xem xét để quyết định phân loại, không phải tên gọi do nhà phát hành đặt” – Trích Luật MiCa Châu Âu
1. Mục tiêu chính của cân nhắc 11:
Lý do này làm rõ ranh giới giữa tài sản kỹ thuật số có thể thay thế và không thể thay thế (NFT) để đảm bảo rằng những loại token có thể gây rủi ro cho thị trường tài chính vẫn phải chịu sự điều chỉnh của MiCA, ngay cả khi chúng được trình bày dưới hình thức “không thể thay thế”.
2. Vấn đề được đề cập:
-
Một số nhà phát hành cố tình thiết kế hoặc trình bày tài sản kỹ thuật số như là “NFT” để tránh bị điều chỉnh bởi MiCA.
-
Tuy nhiên, chỉ có hình thức là chưa đủ – cần xem xét bản chất thực sự của tài sản kỹ thuật số.
3. Phân tích các điểm chính:
🔸 a. Phần phân đoạn của NFT không còn là NFT thực sự:
-
Nếu một NFT bị chia nhỏ (fractionalized NFT) thành các phần nhỏ để giao dịch, thì các phần đó là tài sản có thể thay thế, vì chúng không còn đại diện cho sự độc nhất nữa.
-
Do đó, các phần phân đoạn có thể thuộc phạm vi điều chỉnh của MiCA.
🔸 b. Token nằm trong bộ sưu tập lớn có thể là có thể thay thế:
-
Khi một loạt lớn các token tương tự nhau được phát hành (ví dụ: 10.000 hình NFT chỉ khác vài chi tiết nhỏ), chúng không còn thực sự là “độc nhất” nữa.
-
Đây là dấu hiệu cho thấy chúng có tính chất có thể thay thế, và do đó có thể gây rủi ro tương tự như các tài sản kỹ thuật số khác → cần được điều chỉnh.
🔸 c. Mã định danh không đủ để xác định tính độc nhất:
-
Chỉ gán một mã số nhận dạng duy nhất (ID) không làm cho một token là “không thể thay thế”.
-
Quan trọng hơn là quyền lợi, nội dung hoặc công dụng mà token đại diện có mang tính độc nhất hay không.
🔸 d. Cơ quan giám sát phải đánh giá bản chất thực tế của tài sản:
-
Việc đánh giá tài sản kỹ thuật số phải dựa trên bản chất thực tế chứ không phải tên gọi hoặc cách trình bày.
-
Tránh “ngụy trang” các tài sản có thể thay thế thành NFT để né luật.
-
Cách tiếp cận này gọi là “thực chất hơn hình thức”.
4. Ý nghĩa pháp lý và thực tiễn của lý do này:
-
Bịt lỗ hổng pháp lý: Tránh việc các nhà phát hành sử dụng hình thức “NFT” để lách luật.
-
Tăng tính minh bạch và nhất quán trong thị trường.
-
Đảm bảo rằng tài sản có thể thay thế (dù giả dạng NFT) và có thể gây ảnh hưởng đến người tiêu dùng hoặc hệ thống tài chính vẫn bị điều chỉnh đầy đủ.
Tóm tắt ngắn gọn lý do cân nhắc 11 trong việc ra đời Mica:
Cân nhắc 11 của MiCA nhấn mạnh rằng không phải token nào được gọi là “NFT” cũng thực sự là không thể thay thế. Việc đánh giá phải dựa trên bản chất sử dụng và đặc điểm thực tế, không chỉ tên gọi. Điều này giúp ngăn hành vi lách luật, đảm bảo tính công bằng, minh bạch và an toàn cho thị trường tài sản kỹ thuật số.